Bạn đường của em ơi
anh đừng buồn nhiều nữa
dẫu cả năm nay công việc khó khăn
báo đài thông tin dịch Covid lại lan tràn
lối về quê mình
đã được phong toả từ sáng.
Trong năm tháng lạ lùng
có mấy người cả ngày được hân hoan
em đi ngang hàng hoa
chị bán hoa thở dài thườn thượt:
“Đã trót lấy thật nhiều hoa Tết
giờ biết có ai mua?”
bác bảo vệ bên cạnh trầm tư:
“Trời lạnh hơn rồi
tôi chỉ mong có chiếc áo choàng thật ấm”.
Em đi qua phố Đội Cấn
qua chợ Ngọc Hà
em mua cành đào thắm
vừa cắm hoa vừa đợi anh về
con mèo Đen rù rì
cất tiếng kêu khe khẽ.
Anh của em ơi
anh đừng buồn nhiều nữa nhé
dẫu nhiều điều đã lỡ rồi
như hạt cát trôi khỏi lòng tay be bé
nhưng mình vẫn còn những sớm mai
còn những chiều tà
còn cánh đồng em vẽ trên trang giấy trắng
và cả những bài ca
dẫu em chưa bao giờ hát.
Khi nỗi buồn về khiến lòng ta tan nát
mình vẫn còn ấm một vòng tay
còn cánh cửa nhà mở ra mỗi sớm mai
khép vào khi đêm tối
còn yêu thương là chưa bao giờ vội
dắt ta qua núi thẳm sông dài
đừng buồn phiền nhiều nữa nhé
bạn đường ơi!
Hà Nội, 28/1/2021