Cho những ngày buồn nhất
thành phố như không người
đèn xanh hay đèn đỏ
với mình như nhau thôi
cho những ngày buồn nhất
đôi chân quên rong chơi
đôi môi hoài câm nín
quên cả cách mỉm cười.
Một cơn gió cũng lạnh
đi qua rớm vệt đau
một câu đùa cũng nhói
trời ơi, buốt cả đầu
mình ghét tiếng nhạc ấy
ghét màu áo người may
ghét tiếng chân đã cũ
ghét cả đôi mắt này.
Cho những ngày buồn nhất
dẫu rằng người ở đây
nhưng mình như không thấy
mình đánh rơi mất lời
mình không yêu người nữa
không yêu luôn cả mình
mình chỉ muốn nằm xuống
nhắm mắt rồi lặng thinh.
Mình thấy nỗi buồn ấy
nhỏ giọt xuống lòng mình
như những giọt nước mắt
mặn đắng và không tên.
Cho những ngày buồn nhất
mình ngước nhìn ngọn cây
nhận ra mình không thể
ngừng yêu cuộc đời này
dẫu khi lòng nát vụn
và môi toàn men cay
nhưng sao mình vẫn cứ
không thể ngừng đắm say?