Mai sau lớn, con còn nhớ chăng?

Một Chủ nhật đẹp trời và rảnh rỗi, ba dọn dẹp lại căn phòng, dọn luôn cả tủ sách và ổ cứng của máy tính. Tình cờ, ba tìm thấy vài clip đã quay từ lâu bằng máy ảnh du lịch. Những clip của nhà mình.

Clip này có hình con đá cầu trong nhà. Con còn rất bé và ham chơi đến nỗi về nhà rồi mà vẫn quyến luyến những trò chơi ở trường học. Chị Hai lừ mắt, bảo con ngừng đá. Clip kia chiếu hình cả nhà đang tất bật cho nồi lẩu cuối năm. Có tiếng ấm đun nước điện reo vang, tiếng mẹ bảo con nhặt rau, chị pha nước chấm. Clip kia có hình con cùng mẹ làm vườn. Clip nữa có hình con nô đùa cùng với Đu đu. Đu đu là chú chó nhà mình, đã mất hồi đầu năm. Ba bồi hồi dừng lại hồi lâu trước những hình ảnh, những đoạn phim ngắn như những tiếng vọng từ quá khứ, dội thẳng vào trái tim mình.

Trong cuộc sống này, có bao dặm dường con sẽ trải qua trước khi thành người lớn. Chẳng biết con có mang theo trong hành trình lớn khôn của mình, ký ức về những mùa đông củi lửa, mẹ nhóm những bếp than hoa hồng rực để đun nước ngâm chân và nướng cả những bắp ngô thơm phức. Mùa hè, tay mẹ là cánh quạt, quạt cho con những hôm trời mất điện? Và bao nhiêu khăn len, áo len mẹ đan; thịt bò khô và caramen mẹ làm? Tất cả đều dành cho con. Lớn rồi, con có nhớ?

Sau này, con có nhớ những buổi trưa bảy tuổi, chị Hai ru cho con ngủ vào mỗi cuối tuần? Chị trốn lên trường chuyên không cho em biết; con nhớ chị, ngồi khóc i ỉ cả buổi? Con có nhớ không, những ngày Tết trong nhà mình? Mẹ xào giò, bố sơn lại cánh cổng, chị Hai quét vôi trắng lên những gốc cây trong vườn. Và dù thỉnh thoảng  chị cứ quát mắng em nhưng thực ra con có biết chị thương yêu con nhiều lắm?

Con sẽ nhớ không nhỉ, khi mà con thành người lớn rồi? Ba cứ nghĩ mãi, khi con thêm một tuổi mới. Những kỉ niệm cũ của các con hiện về rõ mồn một khiến ba vừa vui vừa thắc thỏm. Ai rồi cũng đến lúc phải xa mái nhà, phải thôi trẻ thơ. Bắt đầu là chị Hai và sẽ đến con. Lớn rồi, con còn nhớ gì không về những ngày ấu thơ của mấy chị em? Những tháng ngày như những vầng mây ấm áp bay qua hiên nhà. Giống như mẩu chuyện về chú mèo máy Doremon, khi mèo ta đưa ra bảo bối giúp Nobita trốn trong những đám mây. Chỉ có điều, sẽ có ngày con nhận ra, cậu bé Nobita hậu đậu, dù trốn trong những đám mây có bình yên đến đâu thì cũng sẽ có ngày phải “hạ cánh”. Con cũng sẽ có ngày phải xa vùng mây ấm của quãng thời gian tuyệt đẹp đời đầu để trưởng thành hơn.

Nhưng ba tin, tin nhiều, những đám mây ngày xưa vẫn cho con một vùng bóng mát. Đi đâu, xa hay gần thì con hãy nhớ tìm về những vùng bóng mát ấy để nghỉ chân và lấy sức để tiếp tục cuộc hành trình nhé con.

Related Post

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *